24.11.14

[Tia Nắng Ngày Đông] Chương 2

02.

Lần đầu tiên trong hai kiếp Tuyết Trúc gặp phải một người nhiệt tình không nói lý như A Kiệt, nhưng ông bà ta cũng có câu, không đánh vào gương mặt đang cười, dù Tuyết Trúc có muốn đánh A Kiệt thế nào thì nhìn vào nụ cười vô tư không tạp niệm của anh ta, cô lại không xuống tay được.
“Phải rồi, tiểu huynh đệ, cậu tên gì?” Trong lúc ngồi chờ cơm được bưng lên, A Kiệt hỏi Tuyết Trúc như vậy.


Bây giờ mới nhớ hỏi tên tôi sao? Tuyết Trúc khinh bỉ trong lòng.
Cô không thể nói mình tên Tuyết Trúc, cái tên này quá nữ tính, từ lúc giả trai đến giờ cô vẫn luôn dùng một cái tên rất nam tính, đó là…
“Trần Hổ.”
“Ồ, cái tên thật mạnh mẽ. Chắc cha mẹ cậu muốn cậu lớn lên cũng dũng mãnh như hổ, đúng không?”
“Phải.” Tuyết Trúc không muốn tỏ ra thân thiết với A Kiệt, đặc biệt anh ta còn là quan binh nữa. Quan binh thời này chẳng khác gì cảnh sát ở hiện đại, mà cô ghét nhất chính là cảnh sát, hủ lậu, sa đọa. Cô lấy ấm trà tự rót cho mình một ly.
“Vậy từ nay tôi gọi cậu là Tiểu Hổ nhé, cho thân mật.”
Phụt!
Một ngụm trà vừa vào miệng Tuyết Trúc, chưa kịp trôi xuống họng đã mãnh liệt bị phun ra ngoài. Hổ là chúa tể muôn loài vua của rừng núi, nhưng tiểu hổ, chẳng khác nào con mèo trong xó bếp, đi đến đâu cũng bị gọi là Tiểu Hổ cũng không phải là lỗi của cô, cô đã cố hết sức tỏ ra nam tính, chỉ có thể trách cái thân thể gầy yếu này.
Nhưng để sốc đến mức làm ra một loại hành động bất lịch sự như phun trà thì đó không phải là nguyên nhân chính. Dù sao mấy tháng nay cô cũng bị gọi là Tiểu Hổ thành quen rồi. Nguyên do sâu xa chính là cái câu cuối kia.
Thân mật cái quái gì hả?
Cho xin đi đại ca, tại sao tôi phải thân mật với anh?
Hai thằng con trai thân mật để làm gì hả?
Những lời này, Tuyết Trúc chỉ có thể kềm lại trong bụng. Bởi vì nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của A Kiệt, dường như anh ta chẳng cảm thấy có gì kì quặc ở đây thì phải. Ngược lại, nếu bây giờ cô phản ứng thì mới là kỳ quặc.
“Sao vậy?” A Kiệt quan tâm hỏi han.
“Không… không có gì. Khụ khụ…”
Thật là… Tuyết Trúc không còn lời nào để nói, chỉ có thể đấm ngực ho khan.
Đúng lúc này, cơm được dọn lên, Tuyết Trúc liền dời sự chú ý vào đó. A Kiệt nhìn vậy mà có vẻ cũng là con nhà gia giáo, từ lúc bắt đầu ăn cơm, anh ta không nói thêm một từ nào nữa, chỉ chăm chú ăn cho xong.
Tuyết Trúc không nhớ nổi lần cuối cùng cô ăn bữa cơm có đầy đủ các món chay mặn như thế này lần là bao giờ, cũng có thể là từ kiếp trước, từ lúc đến thời đại này, cô đơn lẻ loi giữa một nơi xa lạ, ngày ngày chỉ mong không bị chết đói, chứ đừng nói đến một bữa ăn đàng hoàng, đó chỉ là mơ tưởng.
Tuyết Trúc ăn như đây là bữa ăn cuối cùng của đời cô, không cô kỵ cái gì gọi là lễ nghi trên bàn ăn, dùng một tư thái gió rền sóng cuốn càn quét qua.
Không chỉ A Kiệt ở đối diện, mà những vị khách xung quanh, trước cách ăn của Tuyết Trúc, cũng phải liếc mắt nhìn mấy cái. Tuyết Trúc thật sự không hề để tâm, toàn bộ đầu óc cô lúc này chỉ giành cho việc ăn uống. A Kiệt kinh ngạc đến nỗi đôi đũa đang vươn ra gắp thức ăn cũng phải dừng lại giữa không trung. Anh ta nghĩ thầm, từ lúc mới gặp Tiểu Hổ đến giờ, tuy nhìn cậu ta có chút bụi bặm, xốc xếch, nhưng thần thái vẫn tươi tỉnh, ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ đường hoàng, thậm chí còn vật ngã được một gã đàn ông to con hơn mình, tại sao bây giờ lại ăn như thể sắp chết đói đến nơi rồi vậy? A Kiệt rất thắc mắc, là do cậu ta thật sự rất đói, hay do đó là cách ăn vốn có của cậu ta.
Tuy Tuyết Trúc ăn nhanh, nhưng lại khồng hề rơi vãi, thậm chí rất có quy luật, cứ ăn ba muỗng cơm, sẽ uống một ngụm canh, đề phòng bị nghẹn. Cứ như vậy, bàn cơm mà A Kiệt vốn muốn tỏ ra hào phóng với người bạn mới mà gọi khá nhiều, đã được Tuyết Trúc giải quyết hết.
Khi đã làm no bụng mình xong, Tuyết Trúc mới ngẩng mặt lên, đập vào mắt là vẻ mặt ngơ ngác của A Kiệt, lúc này cô mới phát hiện mình chỉ lo ăn, quên mất trên bàn còn có người thứ hai, cứ thế ăn hết đồ ăn luôn rồi, hình như A Kiệt còn chưa ăn xong bát đầu tiên nữa.
Tuyết Trúc cười gượng, “Ha ha, ngại quá, mấy ngày rồi tôi chưa ăn cơm. Ha ha.”
A Kiệt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là sắp chết đói thật. Nhưng vừa nãy cậu ta còn vật được người kia cơ mà, không lẽ sức lực của tên nhóc còm nhom này còn lớn hơn anh ta nghĩ sao? A Kiệt thầm kinh hãi.
“Thì ra là vậy. Nhưng sức ăn của cậu cũng thật lớn. Một bàn thức ăn đủ cho ba người mà cậu cũng ăn hết. Thật tài tình.” A Kiệt không biết cái đống thức ăn đó chui vào chỗ nào trong tấm thâm bé nhỏ đó.
“Xin lỗi. Ăn hết phần của anh. Bình thường tôi cũng không ăn nhiều như vậy đâu. Tại lâu lắm rồi không được ăn ngon như vậy nên không kiềm chế được… liền…”
“Không, không sao đâu. Cậu cứ ăn thoải mái đi, hết lại gọi thêm. Tôi chỉ sợ cậu ăn nhiều quá bội thực thôi.” Phần ăn của ba người đàn ông trưởng thành đấy.
“Ha ha. Không vấn đề, không vấn đề.” Tưởng anh tiếc tiền chứ, Tuyết Trúc thầm nghĩ.
Hai người ăn xong thì gọi một ấm trà và một ít bánh, vừa uống vừa nói chuyện. A Kiệt thực sự rất quan tâm đến loại võ Tuyết Trúc tập, hết hỏi cô tập ở đâu, như thế nào, rồi sư phụ là ai, vân vân. Tuyết Trúc chỉ lời ậm ờ cho qua chuyện, cái nào không cho qua được thì trả lời nước đôi.
Hành động và lời nói của A Kiệt cho thấy anh ta thực sự là một người tốt bụng, rộng lượng và hiệp nghĩa, Tuyết Trúc không tìm thấy được một tia dối trá nào trong ánh mắt, cũng như cách hành xử của anh ta. Tuyết Trúc không phải là một người đa nghi, nhưng sống trong xã hội cá lớn nuốt cá bé, con người giẫm đạp lên nhau mà sống ở kiếp trước sinh cho cô tâm phòng bị rất cao. Đối với một người trong sáng như A Kiệt, Tuyết Trúc dù khá có thiện cảm với anh ta, nhưng cô vẫn để lại ba phần đề phòng.
Ba phần đề phòng ấy phòng trừ trường hợp mục đích của A Kiệt không phải hoàn toàn trong sáng như những gì anh ta thể hiện, mà nếu là như vậy thật thì tâm cơ của người này quá sâu, quá nguy hiểm. Tuyết Trúc không mong trường hợp này xảy ra, nhưng cô ngẫm lại, nếu có xảy ra thì thế nào, cô một không có tiền hai không có sắc, cô không nghĩ có ai đó lại phải tốn nhiều công  sức đến thế để tiếp cận cô.
“Tiểu Hổ, quê cậu ở đâu?” Xong chủ đề võ thuật, A Kiệt đổi sang chủ đề cuộc sống của Tuyết Trúc.
Quê? “Ừm… Trấn Thanh Hà, phủ Hoài Thanh.” Đó là nơi đầu tiên Tuyết Trúc ở lúc mới đến thời đại này, cứ coi đó như quê mình cũng được.
“Xa vậy sao?” Phủ Hoài Thanh nằm ở phía bắc, phủ Phồn Dư lại nằm ở phía nam, nếu đi xe ngựa tính cả ngủ nghỉ phải mất hai tháng mới đến nơi. Nhưng đó là đi xe, còn Tuyết Trúc làm gì có tiền mà đi xe, cô phải đi bộ, vừa đi vừa nghỉ vừa kiếm tiền, mất gần năm tháng mới đến nơi. Tuyết Trúc cũng không muốn nói đến việc đó.
“Vậy gia đình cậu vẫn còn ở đó à? Không đi chung với cậu sao?”
“Tôi không có gia đình.” Đây là sự thật. Lúc Tuyết Trúc tỉnh dậy trên thân thể này, chưa từng gặp một người thân thích nào, cũng chưa từng nghe nói có ai đó đang tìm con. Cho nên, ở thời đại này, cô không có gia đình, chỉ có một mình.
“Hả?” A Kiệt ngạc nhiên nhìn Tuyết Trúc, nhưng chỉ thấy được vẻ thản nhiên cố hữu trên mặt cô. A Kiệt không hỏi sâu thêm, chỉ nói, “Vậy thì chắc cậu cực khổ lắm.”
Tuyết Trúc không đáp lời A Kiệt, chỉ cười nhạt, nhưng trong lòng lại nghĩ, cực chứ! Đương nhiên là cực! Cực muốn chết!
“Vậy bây giờ cậu định thế nào? Cậu đã có nơi ở chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa có. Tôi đang định ăn cơm xong thì đi tìm một công việc, nếu có bao ăn ở thì càng tốt.”
“A, cái này thì dễ thôi. Đi theo tôi.” Nói rồi A Kiệt kéo Tuyết Trúc đứng dậy, đúng là một người làm việc theo phong cách hành động, nói xong là phải làm ngay.
“Đi đâu?” Tuy Tuyết Trúc có thể vật ngã một người cao lớn hơn mình, nhưng đó là do cô học Aikido, một môn võ lấy nhu chế cương của Nhật Bản, chứ căn bản là sức lực của cô không mạnh như A Kiệt tưởng. Cho nên dưới sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành như A Kiệt, Tuyết Trúc đành bó tay để anh ta kéo mình đi, cũng không thể vật ngã anh ta được.
“Đi tìm việc làm cho cậu.”
A Kiệt dẫn Tuyết Trúc đến một tòa nhà một trệt một lầu tên là “Trà Hương”, nghe tên biết ngay là một quán trà. Tuyết Trúc không biết đọc chữ tượng hình, nhưng vừa bước vào đã ngửi thấy hương trà lẫn trong không khí thì cũng đoán được, mùi hương dịu nhẹ mát lành, hít vào phổi có cảm giác sảng khoái vô cùng. Tuyết Trúc dốt đặc cán mai với trà, chỉ nghửi được trong đó mùi mát lạnh của bạc hà.
Quán trà được bày trí rất gọn gàng trang nhã, không gian trong quán được chia thành nhiều gian, mỗi gian một cách bố trí khác nhau, nội thất cũng khác nhau, trông rất sinh động, không nhàm chán.
Hai người vừa đặt chân vào quán thì đã có một tiểu nhị chạy đến chào đón. Dường như là rất quen mặt A Kiệt, tiểu nhị hồ hởi nói.
“Lâm đại nhân, ngài đến uống trà sao? Vẫn gian phòng cũ chứ?”
“Không, ta không phải đến để uống trà. Ta đến tìm ông chủ của ngươi, hắn có ở đây không?”
“Có ạ có ạ. Đang ở đằng sau xem sổ sách, xin Lâm đại nhân đi theo tôi.”
Tuyết Trúc vốn đứng sau lưng A Kiệt, mà anh ta thì cao, cô phải nghiêng người qua mới nhìn thấy được mặt của tiểu nhị. Đó là một thiếu niên còn trẻ, có lẽ không hơn Tuyết Trúc bao nhiêu, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dáng người hơi tròn, mặt cũng tròn, đôi mắt khi cười híp lại chỉ còn một đường thẳng, trông rất đáng mến.
Tuyết Trúc theo A Kiệt và tiểu nhị đi xuyên qua không gian đằng trước của quán, thế mới biết quán trà này có bao nhiêu rộng. Đằng sau vẫn còn một không gian khác, phía trước phía sau cách nhau bởi một hồ nước. Hồ nước không lớn nhưng rất đẹp, nước hồ trong vắt, trên mặt nước là hoa súng và hòn giả sơn, dưới nước là một đàn cá chép đỏ đang bơi lội. Hai bên mạn hồ là hành lang tròn nối không gian phía trước và phía sau với nhau tạo thành một không gian mở nhưng vẫn có kết nối.
Tuyết Trúc đã đoán được A Kiệt là định giới thiệu mình vào quán trà này làm việc, ban đầu cô còn lưỡng lự không biết có nên thoải mái mà nhận cái ơn này hay không, sau khi nhìn thấy cảnh sơn nước hữu tình này, Tuyết Trúc quyết định, nếu A Kiệt xin được, cô sẽ làm việc ở đây.
Không gian làm việc cũng rất quan trọng. Nó sẽ quyết định hiệu suất làm việc của bạn mỗi ngày, cho nên kiếp trước, lúc đi tìm việc làm, Tuyết Trúc không chú trọng vào vị trí mà mình làm việc mà là không gian của nơi làm.
Cô rất thích quán trà này, thật sự muốn gặp người thiết kế nó một lần.
Cuối hành lang là cầu thang, ba người leo thang lên lầu, không gian phía trên rộng hơn phía dưới, cũng nhiều bàn ghế hơn, ở giữa còn được bày một sân khấu nhỏ. Phía trên không được thiết kế tỉ mỉ trau chuốt như bên dưới, nhưng không gian trên này thoáng đãng, mát mẻ vô cùng.
Phòng làm việc của chủ quán nằm sâu bên trong, tách biệt với không gian uống trà, cũng yên tĩnh hơn một chút. Tiểu nhị bước đến bên cạnh cánh cửa, gõ nhẹ lên đó, nói.
“Ông chủ, có Lâm đại nhân đến tìm.”
Từ bên trong truyền ra một giọng nam trầm, nghe rất ôn hòa, “Vào đi.”
Tiểu nhị tươi cười, đứng tránh sang một bên cho A Kiệt và Tuyết Trúc vào trong phòng. Căn phòng được bày trí rất đơn giản, trang nhã, vì cố kị cho nên Tuyết Trúc không dám ngó ngang ngó dọc như ban nãy, chỉ ngoan ngoãn đứng sau lưng A Kiệt, chờ thời.
“A Kiệt, tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Có một chuyện nhỏ muốn nhờ huynh đây, Long Tĩnh.”
Long Tĩnh? Chủ quán trà tên là Long Tĩnh? Thật đúng là được sinh ra để bán trà mà. Tuyết Trúc khẽ cười vì suy nghĩ của mình.
“Chuyện gì? Ai đây?”
Tuyết Trúc lúc này mới nâng mắt lên nhìn ông chủ quán trà. Ban nãy nghe giọng nói đoán có lẽ người cũng chưa già lắm, giờ mới thấy thực sự là quá trẻ, chắc chỉ trạc tuổi A Kiệt là cùng. Dạo trước xem phim cổ trang thấy con gái mười lăm đã bắt đầu nghĩ đến chuyện gả chồng, con trai mười sáu đã bắt đầu lập nghiệp, Tuyết Trúc còn nghĩ xạo quá đi. Bây giờ vô tình rơi vào thời đại này, tận mắt chứng kiến nhiều thứ, mời thấy đúng là chẳng ngoa.
Như A Kiệt và ông chủ quán trà này, trông chỉ chừng hai mươi hai mốt thôi, còn kém Tuyết Trúc kiếp trước hai ba tuổi, mà một người thì làm quan binh, một người thì quản lý một quán trà lớn. Tuyết Trúc kiếp trước ở tuổi này còn đang mài đít trên ghế nhà trường. Có thể lấy vấn đề tuổi thọ người cổ đại ngắn làm lý do cho việc trưởng thành sớm của họ không nhỉ?
“Đây là Trần Hổ, một tiểu huynh đệ mà tôi mới quen, ở Hoài Thanh đến đây tìm việc làm. Không phải lần trước huynh than thở dạo này việc thì nhiều mà người làm lại chẳng bao nhiêu sao. Bây giờ tôi dẫn người đến cho huynh đây. Huynh nể mặt tôi, nhận cậu ấy vào làm nhé?”
Long Tĩnh là người thích hợp với màu trắng nhất mà trong cả hai kiếp Tuyết Trúc từng thấy. Anh ta mặc một bộ đồ thuần trắng, tay áo dài đến đầu gối, áo khoác ngoài được làm bằng lụa mỏng có in hoa văn chìm, thắt lưng đeo một sợi ngọc màu xanh ngọc bích. Gương mặt không thể hình dung bằng từ nào khác ngoài “ôn nhuận như ngọc”, đường nét thanh tú, thon gọn rất dễ nhìn. Ấn tượng nhất phải nói đến đôi mắt của Long Tĩnh, là đàn ông nhưng lông mi lại rất dài, con ngươi hơi nhạt màu, một đôi mắt ướt động lòng người.
“Cậu là Trần Hổ?” Long Tĩnh đứng bên chiếc bàn gỗ, không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt Tuyết Trúc, chỉ thấy một đôi mắt trong vắt đen lay láy cũng đang nhìn thẳng vào mình.
“Đúng vậy.”
“Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Cái này có phải là phỏng vấn không? Tuyết Trúc thầm hỏi. “Mười bốn.” Tuyết Trúc đoán chừng tuổi thật của thân xác này khoảng mười lăm mười sáu, nhưng so với con trai thì hơi nhỏ bé, cho nên nói mười bốn tuổi cho chắc.
“Trước đây từng làm những việc gì?” Long Tĩnh lại hỏi.
Đúng là phỏng vấn. Tuyết Trúc nghĩ thế, cho nên trả lời càng thành thật, “Trước đây tôi đã từng làm nhiều việc, tiệm vải, phường nhuộm, quán rượu, quán ăn, làm ruộng, chăn nuôi, tất cả đều đã làm qua.”
“Ồ, đúng là kinh nghiệm rất phong phú. Nhưng tại sao lại thay đổi nhiều công việc như vậy?”
“Vì đó chỉ là những việc tôi làm trên đường đến đây để kiếm lộ phí, cho nên không làm lâu.”
A Kiệt đứng một bên hơi tròn mắt nhìn Tuyết Trúc, dường như đang hỏi tại sao lúc nãy cô không nói cho anh ta biết. Còn Long Tĩnh thì không có biểu hiện gì nhiều, chỉ hơi suy ngẫm.
“Cậu có biết chữ không?”
“Không.” Tuyết Trúc lắc đầu. Mỗi lần nhìn cái thứ chữ tượng hình kia, cô chỉ cảm thấy như hàng ngàn con giun đang bò lổn ngổn trước mặt mình. Ở thời đại này, dân thường như Tuyết Trúc không biết chữ cũng là chuyện thường, cho nên cô ăn ngay nói thật.
“Có chút kiến thức nào về trà không?”
“…Không.”
Đi phỏng vấn xin việc tối kị nhất là trả lời không quá nhiều lần. Tuyết Trúc đang lo lắng có lẽ cô sẽ không được nhận vào đây. Thực ra thì cũng không nhất định phải làm trong quán trà này, Tuyết Trúc quả thực không có một kiến thức nào về trà cả, cô chỉ rất thích không gian cảnh sắc nơi đây mà thôi. Nếu không được, cô vẫn có thể đi tìm một chỗ khác, hàng quán trong thành Phông Dư cũng không ít, không lo không có việc làm. Có điều, Tuyết Trúc không muốn mình chưa kịp cố gắng gì mà đã bị đánh rớt.
Vì thế cô vội nói, “Nhưng tôi có thể học, khả năng tiếp thu của tôi rất nhanh, sức tập trung cũng rất cao. Tôi có thể chịu vất vả, chịu áp lực, còn biết tính toán sổ sách…” Tôi còn biết tiếng Anh, một chút tiếng Pháp và tiếng Nhật, nhưng cái này có cạy miệng Tuyết Trúc cũng không dám nói ra, bởi vì cô không thể giải thích được một đứa nhóc nghèo phải lưu lạc tứ xứ để kiếm sống như cô làm cách nào lại biết nói tiếng ngoại quốc.
“Được rồi.” Long Tĩnh buồn cười, khóe miệng khẽ kéo lên thành một nụ cười nhẹ, “Cậu cứ học việc ở đây khoảng mười ngày đã, nếu làm tốt thì sẽ được làm chính thức.”
Như vậy là xem như được nhận một nửa rồi, tạm thời sẽ không lo không có nơi trú thân. Tuyết Trúc tươi cười rực rỡ, vội vàng cảm tạ, “Cảm ơn ông chủ, tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ. Cảm ơn anh A Kiệt, cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”
Tuyết Trúc không phải không thích cười, mà là cô không có thói quen cười thoải mái trước mặt người lạ, nhưng không có nghĩa Tuyết Trúc là một người vô cảm, cô cũng sẽ cười khi thật sự vui vẻ, giống như lúc này vậy. Cho nên đây lần đầu tiên từ lúc gặp nhau đến giờ A Kiệt nhìn thấy Tuyết Trúc cười, một nụ cười thật sự.
Thiếu niên ở độ tuổi Tiểu Hổ có nhiều người cũng thanh tú mềm mại như cậu ta, nhưng sau khi dậy thì hoàn toàn thì sẽ trở nên nam tính hơn. Tiểu Hổ cũng không hẳn là giống con gái, xem xem có cô gái nào lại ăn to nói lớn, không biết xấu hổ là gì như cậu ta không, lại còn có thể vật ngã một người đàn ông.
A Kiệt đã từng gặp nhiều cô gái giả trai đi lại bên ngoài, hồi trước còn ở kinh đô, nhiều vj tiểu thư quý tộc cũng bởi vì không được lộ mặt ra ngoài nên mới phải giả trai để tránh gây chú ý. Nhưng con gái dù sao cũng là con gái, trong từng cử chỉ lời nói vẫn lộ ra vẻ nữ tính thâm căn cố đế.
Tiểu Hổ không có sự nữ tính đó.
Cậu ta phóng khoáng, ánh mắt luôn nhìn thẳng, hành động dứt khoát rõ ràng, không giống cách hành xử của một cô gái. Cho nên tuy ban đầu A Kiệt có nhìn nhầm Tiểu Hổ thành cô nương vì vẻ ngoài mềm mại của cậu ta, nhưng sau khi tiếp xúc nói chuyện thì liền xác định cậu ta là một đứa con trai, chỉ là chưa dậy thì hoàn toàn thôi.
Có điều, A Kiệt có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến một trường hợp khác, đó là Tiểu Hổ của anh ta là một cô gái đến từ tương lai. Ở nơi đó không phân biệt nam nữ, con gái ở đó có rất nhiều người giống như Tuyết Trúc, mạnh mẽ nam tính. Tuyết Trúc không giống như những cô gái ở thời đại này, luôn nhốt mình trong phòng, ít tiếp xúc với đàn ông cho nên luôn e thẹn, xấu hổ. Hơn nữa, cô còn phải đang cố gắng sinh tồn, không dư hơi mà đi e thẹn gì đó.
Đó là A Kiệt đã khẳng định rồi, ấy thế mà giờ phút này nhìn thấy nụ cười của Tuyết Trúc vẫn không khỏi động lòng. Bởi vì Tuyết Trúc ít cười, nên nụ cười của cô giống như tia nắng giữa ngày đông vậy, hiếm hoi nhưng cũng vì thế mà ấm áp vô cùng.

Đương nhiên, không chỉ mình A Kiệt cảm thấy thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét