20.11.14

[Tia Nắng Ngày Đông] Chương 1

01.

Phủ Phồn Dư là một trong những phủ lớn nhất, phồn hoa nhất Đại Nam, nơi đây địa thế lưng tựa núi, mặt hướng ra biển, lại được hai con sông lớn là sông Tả và sông Hữu chảy qua, tài nguyên thiên nhiên dồi dào phong phú vô cùng.
Thành Phồn Dư cũng là thành thương mại tấp nập nhất nước, không ít các thương nhân nước ngoài đều đến nơi đây thông thương mua bán, cho nên đi trên đường nếu có thấy người phương Tây tóc vàng mắt xanh hay người Tây Nam mày rậm mắt sâu thì cũng là chuyện bình thường.

Chính bởi vì lợi thế to lớn này mà thành Phồn Dư được triều đình cho xây dựng rất hoành vĩ, tráng lệ. Thành quách to lớn, điện đài nguy nga, con đường lớn dẫn vào thành được lót đá công phu, rộng đến mức năm chiếc xe ngựa chạy song song vẫn không chật chội. Dọc đường lớn là hai hàng hòe xum xuê cành lá đương độ trổ bông, trên cây dưới mặt đường đều là hoa hòe, khiến cả con đường đều phủ kín một màu vàng nhạt rất đẹp mắt.
Lúc Tuyết Trúc vừa bước qua cửa khẩu, chính thức đặt chân vào thành Phồn Dư, nhìn thấy trước mắt người xe tấp nập, ồn ào, thì bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt. Phải mấy tháng rồi cô không nhìn thấy nhiều người cùng một lúc thế này. Nhưng đây chỉ là cảm giác nhất thời vì mất một quãng thời gian dài chưa tiếp xúc với nhiều hơi người như vậy, Trúc Tuyết dám chắc rằng ở thời đại này, không có bất kì ai có thể rõ ràng sự đông đúc, chật chội của thành phố lớn như cô. Dù nơi đây có nhiều người nữa thì cũng không thể nào so sánh được với thời kỳ bùng nổ dân số, đất chật người đông ở thế kỷ 21 được.
Đôi khi, Tuyết Trúc còn nghĩ có khi bởi vì oán niệm của cô về nạn kẹt xe ở kiếp trước quá nặng, ông trời nghe đến phát phiền cho nên mới đá cô đến cái thời đại mật độ dân số thấp tũn này.
Nếu không phải ở thời đại này Tuyết Trúc chỉ có một thân một mình tha hương khắp nơi thì cô cũng không muốn lết cái thân non nớt này đến một nơi xô bồ, đầy thị phi như thành phố lớn. Đúng vậy, cái xác này của Tuyết Trúc dường như chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi mà thôi, thậm chí cơ thể phát dục còn hơi chậm, chưa có kinh nguyệt, ngực lại bé. Nhưng như vậy lại thành một lợi thế để Tuyết Trúc giả nam.
Tinh thần độc lập tự cường của Tuyết Trúc rất cao, cô biết rõ ở cái thời đại trọng nam khinh nữ, nam tôn nữ ti này, thân gái cô linh không nơi nương tựa như cô vừa bước chân ra ngoài một cái là sẽ lập tức bị ức hiếp, hay tệ hơn nữa là gặp bọn buôn người. Hơn nữa, chỉ có giả trai thì mới có thể làm việc kiếm sống.
Dựa theo kinh nghiệm ở kiếp trước của Tuyết Trúc, nếu muốn điều kiện sống được tốt hơn một chút mà trên người chỉ có hai bàn tay trắng, thì chỉ có thể đến thành phố lớn lập nghiệp. Cho nên Tuyết Trúc không quản gian nan, lặn lội đường xa cố gắng tìm đến phủ Phồn Dư. Trên đường đi, Tuyết Trúc áp dụng hình thức du lịch bụi mà ở kiếp trước cô thỉnh thoảng vẫn cùng đám bạn làm, đó là vừa đi vừa kiếm tiền ăn ở. Tuy đối với tấm thân yếu ớt, cộng thêm vốn hiểu biết ít ỏi của Tuyết Trúc về thời đại này mà nói, cách thức này khá cực khổ, nhưng lại là cách duy nhất để cô sinh tồn. Cô cũng không muốn bán mình vào một gia đình giàu có nào đó làm nô như trong phim. Thứ nhất là vì tư tưởng dân quyền bình đẳng của người hiện đại đã ăn sâu vào Tuyết Trúc khiến cô thà chết chứ không hạ thấp bản thân đi hầu hạ kẻ khác, thứ hai là theo như những gì Tuyết Trúc biết, ở cái thời đại mà kẻ có tiền có quyền chính là thiên lý, thì bán mình làm nô chẳng khác nào bán đi quyền làm người của mình. Cô không có điên! Tài sản quan trọng nhất của một con người chính là nhân quyền, tuy ở thời này vẫn chưa hình thành tư tưởng này, nhưng Tuyết Trúc vẫn nhất định không để bất kì ai cướp đi nó.
Tuyết Trúc xách theo hành trang ít ỏi chỉ có một bộ trang phục để thay, mấy cái bánh lương khô, một bình nước và vài đồng bạc vụn mà cô đã tiêu gần hết trên đường đi tới đây vừa đi vừa nghĩ, nội trong hôm nay nhất định phải tìm được việc làm, nếu không lại phải gặm lương khô thêm một ngày nữa, mà cô thì đã ngán món này đến tận cổ rồi.
Đời sống của người dân trong phủ Phồn Dư sung túng, no đủ hơn những nơi khác rất nhiều, ngay cả những thôn trấn ở ngoại thành cũng không phải lo cái ăn cái mặc, đừng nói đến trong thành, nói con người ở đây phú quý, sa hoa cũng không ngoa. Hơn nữa thành Phồn Dư còn thường xuyên phải đón tiếp rất nhiều du khách tứ phương, cùng thương nhân ngoại quốc, cho nên rất chú trọng đến bộ mặt đô thị, tình trạng ăn xin được quản chế rất chặt chẽ. Cho nên dọc đường Trúc Tuyết đi, chỉ thấy người người trang phục lụa là, toàn thân dắt đầy vàng ngọc. Dù chỉ mới đến thời đại này mấy tháng, nhưng Tuyết Trúc đã có thể phân biệt được các tầng lớp qua cách ăn mặc và cử chỉ của họ. Mà thực ra thì cũng không khó để phân biệt, bởi vì những người ở tầng lớp cao lúc nào chẳng cố làm ra vẻ thanh cao, nhã nhặn, mắt để trên trán, vừa nhìn là biết ngay.
Giữa những người hoa lệ này, sự hiện diện mộc mạc của Tuyết Trúc lại thành ra nổi bật, với lại cô còn mới vượt qua một chặng đường dài để đến đây, dù không đến nỗi xốc xếch bẩn thỉu nhưng trên người vẫn bám đầy bụi bặm. Sau khi bị người đi đối diện quay đầu nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn thấy quái vật lần thứ ba, Tuyết Trúc rất nhạy bén phát hiện ra ngoại hình của mình không ổn.
Cô không quan tâm người ngoài nhìn mình bằng ánh mắt gì, nhưng lỡ vì vẻ ngoài này mà không được nhận vào làm thì lại là chuyện khác. Cho nên, trước tiên, Tuyết Trúc quyết định đi tìm chỗ nào đó có nước để chỉnh trang lại bản thân một chút, ít nhất cũng phải khiến mình dễ nhìn mới được.
Thành Phồn Hoa nổi tiếng phong cảnh hữu tình, hoa rơi nước chảy rất mỹ lệ, một trong những địa điểm đáng nhắc đến chính là hồ Thanh Liễu, nghe tên cũng đủ biết quanh hồ này trồng rất nhiều liễu xanh, rủ xuống mặt hồ tạo thành một kỳ cảnh lung linh đẹp mắt. Đích đến của Tuyết Trúc chính là nơi này, cô tìm một góc văng vẻ ít người lai vãng, cây cối rậm rạp, xắn ống quần ống tay áo, lội xuống hồ rửa sơ qua.
Đúng là thời đại môi trường chưa bị ô nhiễm có khác, nước hồ trong vắt thấy đáy, mát lành, thậm chí uống vào còn có vị ngòn ngọt như nước khoáng.
Tuyết Trúc rửa mặt mũi tay chân thật sạch sẽ, thay một bộ áo ngoài không bị nhiễm bụi, cuối cùng tháo tóc ra đang định cột lại gọn gàng thì bỗng nhiên một người không biết ở đâu lao ra, xông thẳng đến trước mặt Tuyết Trúc, dùng tay quặp lấy cổ cô, còn hơi dùng sức siết chặt khiến cô khó thở, còn chưa kịp hiểu tình huống gì đang diễn ra thì Tuyết Trúc lại thấy có người xuất hiện, cũng từ hướng mà người này nhảy ra, nhưng lần này thì nhiều người hơn, ước chừng khoảng hơn mười người, ngoại trừ người cầm đầu, thì đám người sau đều mặc cùng một kiểu đồ, tay cầm kiếm.
Bỗng nhiên một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên bên mắt Tuyết Trúc, cô không nhúc nhích được, chỉ có thể dùng khóe mắt nhìn sang, lập tức một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Là một con dao! Lưỡi dao sáng loáng, nhìn có vẻ rất sắc nha, không chừng chỉ cần chạm vào da cũng đủ đổ máu. Vậy mà người kia lại còn vung loạn, miệng không ngừng kêu gào.
“Đừng lại đây! Nếu không tao giết nó!”
Tuyết Trúc bừng tỉnh đại ngộ, thì ra mình đã trở thành con tin. Có lẽ tên đang bắt giữ mình là tội phạm, còn mấy người mặc đồng phục trước mặt là quan binh chăng.
Nhìn đám người cầm kiếm rất có khả năng là quan binh phía trước, lại nhìn con dao đang quơ quào loạn xạ trước mắt, Tuyết Trúc thầm nghĩ, tình cảnh này nếu xảy ra ở thời hiện đại, nơi mà nhân quyền được nâng lên rất cao thì còn hiểu được, bởi vì cảnh sát người ta là làm việc cho dân nha, nếu để người dân gặp chuyện không may thì không đi tù cũng bị cách chức đó, còn quan binh ở thời đại phong kiến thì làm việc cho triều đình, cho giới quý tộc, bọn họ chẳng bao giờ để cái mạng hèn của dân chúng vào mắt. Cho nên, Tuyết Trúc rất muốn nói với cái vị không biết bị chập dây thần kinh nào phía sau mình rằng, đại ca, anh bắt sai người rồi.
Quả nhiên, nhìn thấy quần áo trên người Tuyết Trúc thô sơ mộc mạc, mấy vị quan binh phía trước nào bận tâm đến cái mạng nhỏ bé không đáng tiền của cô, toan xông lên tóm gọn tên tội phạm.
Suy nghĩ của Tuyết Trúc lập tức xoay chuyển, cô thở dài nghĩ thầm, đúng là tự thân vận động, cơm no áo ấm. Cùng lúc với một giọng đàn ông hô lên “Khoan đã!”, Tuyết Trúc một tay vươn ra sau nắm lấy vai áo tên kia, một tay nắm lấy bàn tay đang cầm dao của hắn, khom người, nhanh như chớp vật một người đàn ông cao hơn mình cả một cái đầu ra phía trước.
Đây là một đòn quăng bằng hông trong Aikido. Tên kia bị vật đến choáng váng, vì dưới lưng hắn là đất mềm nên có lẽ phần lớn hắn không nhúc nhích được là bởi không ngờ lại bị hạ dưới tay một đứa nhóc con nhìn thiếu ăn như Tuyết Trúc. Tuyết Trúc chớp lấy thời cơ, đá văng con dao trên tay hắn, đè một đầu gối lên người hắn làm một động tác khóa tay khiến tên kia la oai oái.
Làm xong một loạt những động tác này mà vẫn chưa thấy mấy vị quan binh kia xông đến nơi, Tuyết Trúc sốt ruột quay về phía sau quát, “Mau đến bắt người!”. Suy cho cùng thì cái thân thể gầy yếu này của cô cũng không thể nào so với kiếp trước, không thể khống chế được một người đàn ông trưởng thành trong thời gian lâu.
Mấy vị quan binh cũng choáng váng trước cảnh tượng trước mắt, lúc này nghe thấy tiếng hô của Tuyết Trúc mới vội vàng chạy lên bắt người.
Tuyết Trúc nhìn tên kia bị bắt đi xong, quay đầu tìm cái túi hành lý của mình. Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai cô, “Cô nương, cô không sao chứ?”
Tuyết Trúc quay lại nhìn, phát hiện ra đó là vị quan binh cầm đầu, tiếng hô “khoan đã” ban nãy cũng là của anh ta. Người trước mặt là một người đàn ông trưởng thành, còn rất trẻ, tầm khoảng hai mốt hai hai là cùng, nhưng ở thời đại này, đó là lớn lắm rồi, đàn ông tuổi này đã vợ con đầy đàn. Tuyết Trúc thoáng đánh giá, người này cao ráo, có lẽ do là người tập võ nên vóc dáng không tệ chút nào, vai rộng eo hẹp, gương mặt không hẳn là đẹp nhưng rất mang phong vị đàn ông, sống mũi cũng cao nữa.
Ừm, không tồi. Tuyết Trúc trong lòng thầm gật gù.
Thấy trong mắt anh ta là lo lắng thật sự, ác cảm của Tuyết Trúc về quan binh triều đình cũng bớt đi đôi chút, bình thản nói, “Không sao.” Mà khoan đã, hình như ban nãy mình nghe thấy cái gì… Cô nương!? Sao hắn lại biết mình là con gái!?
Lúc này Tuyết Trúc mới phát hiện ra mái tóc đen dài còn đang xõa tung trên vai, thì ra lúc nãy chưa kịp cột lại. Có lẽ vì nguyên nhân này mà người kia mới nhận ra cô là con gái. Tuyết Trúc phản ứng nhanh, vờ tức giận nói, “Ngài nhầm rồi, tôi không phải cô nương, tôi là nam.”
“Nam? Không thể nào!” Người kia gần như là buột miệng thốt lên.
Tuyết Trúc biết bộ dáng nhỏ gầy của mình rất khó khiến người khác tin mình là con trai, hơn nữa nam nữ vẫn có chỗ khác biệt, chẳng qua cô lợi dụng độ tuổi chưa đến vị thành niên này mới có thể giả trai, đợi vài năm nữa là sẽ bị phát hiện ra ngay. Vì thế, để tăng thêm tính thuyết phục, Tuyết Trúc nâng cao mức độ tức giận, chân mày cau lại, giọng nói cũng được khuếch đại lên.
“Tại sao không thể? Tôi chính là nam, nam nhi đại trượng phu đường đường chính chính, có chỗ nào là không phải hả?” Nói xong còn bồi thêm mấy cái đấm thùm thụp lên ngực. Thế nào? Có giống cơn giận của thiếu niên nhỏ tuổi không?
“…”
Nhìn vẻ mặt của đối phương, Tuyết Trúc đoán rằng có lẽ hắn vẫn chưa tin, không hơi đâu bận tâm, hơn nữa dính đến quan phủ là phiền phức nhất, nên cô nhanh chóng xoay người bỏ đi, không ngờ lại bị người kia chặn lại.
Tuyết Trúc ngước mắt lên nhìn, thắc mắc.
“Cô...” Tuyết Trúc trừng mắt một cái, anh ta lập tức đổi giọng, “À, huynh đệ, vừa nãy cậu đã giúp chúng tôi bắt tội phạm, có thể đến quan phủ nhận tiền thưởng.”
Tiền thưởng? “Thật sao!?” Tuyết Trúc lập tức đổi sắc mặt, gương mặt thoắt cái rạng rỡ hẳn, ánh mắt cũng lấp lánh như chứa vàng.
Người đàn ông cực kỳ ngạc nhiên với sự thay đổi tức thì của cô. Người yêu tiền anh ta đã thấy nhiều, nhưng chưa thấy ai yêu một cách vừa lộ liễu vừa đường đường chính chính như người đối diện này, trong ánh mắt trong vắt không hề có một tia vẩn đục.
“Đương nhiên rồi. Đây là luật của phủ Phồn Dư mà, nếu người dân có thể hỗ trợ quan binh bắt tội phạm thì nhất định sẽ được thưởng một số tiền tương ứng.”
Phồn Dư là một thành phủ giàu có, tỷ lệ phạm tội không đứng thứ nhất thì cũng phải đứng thứ hai cả nước, tuy không đến nỗi trộm cướp hoành hành ngang dọc nhưng quan binh cũng bận rộn hơn những thành trấn khác rất nhiều, từ trộm vặt cho đến những vụ lớn như đốt nhà giết người, đều phải một tay họ lo, dân chúng đối với những chuyện này nếu bản thân không phải là nạn nhân thì thường mắt điếc tai ngơ, vì chẳng ai muốn dính vào việc chỉ có hại mà chẳng có lợi cho mình.
Cho nên, việc trao thưởng cho ai hỗ trợ quan phủ bắt tội phạm, là một việc làm thông minh, có tầm nhìn xa trông rộng, nhìn vào thì có lẽ chỉ là một việc nhỏ không đáng kể, nhưng nhìn xa rộng hơn thì nó sẽ giúp ích rất nhiều cho việc ổn định an ninh trật tự và giảm bớt được công sức cũng như không ít tiền bạc mà triều đình bỏ ra mỗi năm để truy bắt tội phạm.
Việc này ở thời hiện đại thì rất đỗi bình thường, không tính đến việc sâu xa như ổn định an ninh trật tự, chỉ riêng suy nghĩ “công sức bỏ ra phải được đến đáp xứng đáng” trong tư tưởng bình đẳng của người hiện đại thôi cũng đủ rồi. Nhưng ở thời đại này lại khác, dân không đấu với quan, nào có ai dám đi đòi tiền quan cơ chứ. Thế cho nên, trong mấy thang trôi nổi tứ xứ ở đây, lần đầu tiên Tuyết Trúc nghe thấy điều luật này.
Vì thế cô tò mò hỏi, “Luật này có lâu rồi sao?”
Vấn đề này hình như là điều mà anh chàng quan binh này rất tâm đắc, bắt đầu thao thao bất tuyệt, trôi chảy không vấp chữ như đã nói đi nói lại mấy trăm lần, “Cậu chắc là người mới tới nên không biết. Điều luật này là do Vương gia của chúng tôi mới ban hành mấy năm gần đây thôi. Từ lúc ngài đến đây nhận đất phong, đã cho ban hành rất nhiều đạo luật mới khiến đám quan già cổ hủ ở đây phản đối liên tục, trao thưởng tiền bắt tội phạm cũng là một trong những điều đó. Cậu biết không, năm đó Vương gia mới chỉ mười lăm tuổi thôi nhưng đã có khí thế rất lẫm liệt, hành động dứt khoát, quyết đoán, một mực đối đầu với mấy bô lão ấy. Bây giờ thì cậu thấy đấy, phủ Phồn Dư không chỉ là một trong những phủ giàu có nhất nước, mà còn rất thanh bình, trộm cướp cũng giảm đi đáng kể. Trộm cướp lớn thì không nói, nhưng trộm vặt thì tuyệt đối không có đâu nhé.”
Tuyết Trúc không xen vào được câu chuyện của người đàn ông này, nhìn gương mặt sáng chói như vầng thái dương của anh ta, cả gò má phớt hồng, Tuyết Trúc trợn mắt nghĩ, dường như vị Vương gia kia chính là thần tượng số một trong lòng người này. Trông bộ dáng anh ta chẳng khác mấy cô bé hâm mộ thần tượng Hàn Quốc ở thời hiện đại chút nào.
Dọc đường đi đến quan phủ, nghe anh ta lải nhải về vị Vương gia kia mà Tuyết Trúc muốn váng đầu hoa mắt, nhưng cũng vì muốn hiểu thêm về tình hình nơi này, nên Tuyết Trúc rất hoan nghênh anh ta lải nhải thêm nữa.
Quả thật là được nhận tiền, bởi vì tên kia đã làm bị thương vài người dân cho nên tiền thưởng của Tuyết Trúc cũng kha khá, cô được những một đồng bạc cơ đấy. Phải biết một đồng bạc cũng đủ cho Tuyết Trúc ăn dè cả tháng, quý giá cỡ nào. Tuyết Trúc đi ra khỏi quan phủ, vừa đi vừa mải mê nhìn đồng bạc trắng trên tay, trân trọng như báu vật gia truyền.
Vậy là hôm nay được ăn một bữa ra trò rồi, Tuyết Trúc khóc thầm. Cái thân thể này đang ở độ tuổi ăn tuổi lớn, cần phải ăn uống điều độ, đủ dinh dưỡng thì mới phát triển mạnh khỏe được, ấy vậy mà mấy tháng nay Tuyết Trúc còn chưa được đụng tới một miếng thịt nào.
Hôm nay cô quyết tâm phải ăn một bữa thịt thịnh soạn bù cho mấy tháng qua, bồi bổ cơ thể, để còn lấy sức mà đi tìm việc làm nữa, có thực mới vực được đạo mà.
Nắm chặt đồng bạc trong tay, Tuyết Trúc hùng hổ bước đi. Lúc này, anh chàng quan binh ban nãy vội chạy theo gọi Tuyết Trúc lại.
“Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ! Đợi tôi một chút!”
Tuyết Trúc dừng bước, nhìn người kia chạy về phía mình. Đến trước mặt Tuyết Trúc, anh ta liền chống tay lên đầu gối thở lấy thờ để, xem ra là chạy vội lắm.
“Có chuyện gì vậy, đại nhân?” Tuyết Trúc lễ phép hỏi.
“Đừng gọi tôi là đại nhân. Tôi chỉ là một người làm công, không phải đại nhân gì cả. Tiểu huynh đệ cứ gọi tôi là A Kiệt là được.” A Kiệt cười toe toét.
“Vậy thì A Kiệt, anh gọi tôi có chuyện gì vậy? Còn vấn đề gì nữa sao?”
“Không, không có chuyện gì cả. Chỉ là ban nãy cậu vật ngã gã đàn ông to lớn kia một cách rất dễ dàng, khiến tôi bội phục không thôi. Một người nhìn yếu ớt như cậu lại có sức mạnh to lớn như thế. Cậu làm cách nào vậy? Có thể nói cho tôi được không?”
Nhìn ánh mắt lấp lánh của A Kiệt, Tuyết Trúc đổ mồ hôi hột, có phải anh ta đã nâng mình lên một tầm cao nào đó rồi không? Cô đang phân vân có nên nói cho anh ta biết về một loại võ thuật gọi là Aikido hay không, nhưng nói ra rồi lại phải giải thích thì phiền lắm.
“À đây là một loại võ giành cho những người thấp bé nhẹ cân như tôi. Tôi cũng muốn nói chi tiết cho anh lắm, nhưng bây giờ tôi phải đi ăn cơm rồi, hẹn lần sau vậy nhé.”
“Cậu muốn ăn cơm sao? Sao không nói sớm. Để tôi mời cậu, tôi biết có quán ăn này nấu ngon lắm, giả cả cũng vừa phải nữa.” A Kiệt nhiệt tình vô cùng.
“Ấy ấy, sao lại để anh mời cơm được. Không cần đâu.” Tuyết Trúc từ chối ngay tắp lự. Không có bữa trưa nào là miễn phí, các danh nhân đã nói rồi, bỗng dưng lại có một bữa cơm từ trên trời rơi xuống, không yên tâm chút nào.
“Một bữa cơm thôi mà, có đáng gì đâu. Cứ coi như là một bữa tiệc nhỏ kỷ niệm chúng ta có duyên gặp nhau. Đi thôi.” Nói rồi không đợi Tuyết Trúc từ chối thêm, A Kiệt lập tức ôm vai cô lôi đi.

“Này này!...” Duyên phận gì ở đây! Tôi không muốn!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét